Khuynh Nhan đạo thế, tuyệt sắc yêu phi.

Chương 16: Khuynh Nhan đạo thế, tuyệt sắc yêu phi. Chương 16


Chương 16

Khuynh Nhan ngắm nghía tiểu mĩ nam trước mặt, hắn mặt trắng nõn nà như ước có thể búng ra sữa, sống mũi cao cao, đôi mắt tròn đen trong rất dễ mến, đôi môi chút chít như một chú sóc, đặc biệt là hai lúm đồng tiên như nữ nhân. Đưa tay lên véo mạnh lấy hai bên má phúng phính của hắn, Khuynh Nhan vui vẻ nói.

- Hảo mĩ nhân, đại gia thích ngươi rồi nha. Muốn được ta đắt sủng không hả?

Ý tứ trêu đùa của nàng, ai nghe mà chẳng nhận ra. Tiểu Bảo nghe xong thì đen mặt, hắn uất ức vô cùng. Ở " Ám Dạ gia " này, hắn là thanh viên nhỏ tuổi nhất nên rất được mọi người trong trại cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu tuổi thân như hôm nay. Tiểu Bảo vờ khóc sướt mướt, đưa đôi mắt hạt hạch nhìn Khuynh Nhan chớp chớp nói.

- Cô nương, Tiểu Bảo nào đã đắc tội đến cô nương. Thả Tiểu Bảo ra đi mà...

Khuynh Nhan nhép môi cười cười, tay khẽ xoa nắn cằm nhỏ của mình, suy nghĩ nói.

- Nhóc tên Tiểu Bảo sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Khai thật đi, ta thả ngươi.

Tiểu Bảo nghe Khuynh Nhan nói sẽ thả mình thì mắt chợt sáng lên. Trả lời ngay...

- Mười lăm, Tiểu Bảo một tháng nữa sẽ tròn mười lăm.

Khuynh Nhan chớp mắt, sát mặt lại gần mặt Tiểu Bảo, môi chợt khẽ cong lên một đường khiến Tiểu Bảo nhìn vào mà thấy nguy hiểm như đang rình rập khắp nơi. Tiểu Bảo thầm nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào Khuynh Nhan, ấp úng nói.

- Cô... Cô nương muốn gì?

Khuynh Nhan cười phá lên, tay không tự chủ nâng cằm Tiểu Bảo lên nguy hiểm nói.

- Tiểu Bảo Bảo, cũng gần đến tuổi cập kê rồi còn gì? Hắc... hắc... Để bổn tiểu thư, kiếm vợ cho ngươi ha.

Tiểu Bảo nghe xong như sắc đánh giữa trời xanh, cái gì mà vợ với chả con chứ. Tiểu Bảo nhìn nàng lắc đầu lia lịa, lắp bắp nói.

- Vợ gì, vợ con gì chứ. Ta còn chưa thăm thú hết giang hồ mà vợ vợ gì chứ? Hắc Ca cứu đệ, mấy ca ơi cứu đệ, đệ không muốn lập gia thất đâu...

- Ngươi la lối gì chứ. Lập gia thôi mà, đúng thật là nít ranh. - Thấy Tiểu Bảo la lối gọi cứu viện, Khuynh Nhan thầm phiền não vô cùng. Chỉ là buồn chán quá nên muốn chọc ghẹo hắn một chút, ai dè... Haizz, chẳng thú vị gì hết.

Nghe Tiểu Bảo la lớn, tất cả mọi người trong Hắc Trại Phong Hầu liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phía nơi phát ra âm thanh. Vừa chạy tới đã thấy Tiểu Bảo bị Khuynh Nhan không thương tiếc đá văng ra khỏi phòng, nằm một đống dưới đất. Chỉ còn nghe âm thanh cửa đóng sập lại kéo theo giọng nói không mấy ấm áp của nàng.
- Biến đi.

Bọn người vừa đến nhìn vào phòng sau đó nhìn người đang an phận nằm dưới đất. Tiểu Bảo ngước mặt lên, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng nhìn đám ca ca vừa chạy tới của mình uất ức nói.

- Đệ chỉ là không muốn lập gia thôi mà... Hu... Hu ... Hu...

Đám ca ca nghe Tiểu Bảo nói mới hoàn hồn lại, vội vã chạy lại đỡ Tiểu Bảo ngồi dậy. Vân Hắc người đứng nhì trong " Ám Dạ gia ", cũng là người cưng chiều Tiểu Bảo nhất thấy đệ đệ yêu quý ngày thường ngay cả mình cũng không nở đánh, giờ đây lại bị nữ nhân kì quái trong phòng làm nhớt nhát thành ra thế này.

- Đệ bị sao vậy?

Tiểu Bảo nhìn ca ca nhà mình khóc nước mắt nước mũi nói.

- Giải huyệt cho đệ.

Nghe Tiểu Bảo nói, mọi người đều khẽ nheo mày. Nếu nói võ công của Tiểu Bảo ở đây thuộc dạng tép riu thì cũng không sai, nhưng nếu để so sánh thì công phu của Tiểu Bảo cũng chẳng phải là dạng dễ đụng vào, ngay cả vài trang chủ có tiếng tăm trong giang hồ cũng bị hắn đánh cho bê bết, thì không lí nào một nữ nhân không biết võ công lại có thể hạ được Tiểu Bảo trong thời gian ngắn như vậy.

Vân Hắc giấu đi suy nghĩ đang hiện diện trong đầu mình, tay khẽ giơ lên giải huyệt cho Tiểu Bảo. Nhưng lạ thay, tại sao lại giải không được, hắn cau chặt mày, làm lại lần nữa, nhưng vẫn như vậy huyệt đạo hoàn toàn không bị phá giải. Mọi người còn lại trong " Ám Dạ gia " nhìn cũng ngạc nhiên không thôi, ngoài trại chủ ra thì Vân Hắc có thể xem là người giỏi nhất ở đây, nếu cả hắn cũng không giải được thì ai có thể phá được kia chứ.

Khi mọi người vẫn còn quẫn quanh với một đống câu hỏi đang ngay càng chồng chất lên nhau, về danh tính thật của nữ nhân đang an nhàn ở trong phòng kia. Thì trong phòng, giọng nói của Khuynh Nhan chợt vọng ra làm phân tán mọi sự chú ý của mỗi người.

- Hai canh giờ sau sẽ tự động giải. À mà ta quên nhắc, nếu ai cố gắng giải nó thì mỗi lần như vậy lại tự động tăng lên thêm một canh giờ.

Tiểu Bảo nghe xong xanh mặt, nước mắt òa lên khóc lóc nói.

- Đệ phải như này suốt bốn canh giờ sao? Hu... Hu... Hu...

Vân Hắc thở dài đứng phắt dậy nhìn xuống mấy huynh đệ còn lại rồi lên tiếng.

- Đưa Tiểu Bảo đến chỗ trại chủ.

Nói xong Vân Hắc bất lực chéo tay ra sau lưng rồi bỏ đi, Tiểu Bảo cũng cùng lúc được các ca ca còn lại khiêng đi. Chỉ còn lại ai đó trong phòng, sớm đã lăn đùng ra ngủ từ bao giờ, miệng còn chắp chắp nhai nhai rồi cười.

=> Hết chương 16
Đăng bởi: